HỌC HỎI
PHÚC ÂM CHÚA NHẬT 30 THƯỜNG
NIÊN NĂM C
Lc 18,9-14 (Lm. Cao Sieu, Sj)
1. Khi đọc những dụ ngôn
đặc biệt của Luca như dụ ngôn về
người Samaritanô nhân hậu, về người
cha nhân hậu, về ông nhà giàu và Ladarô, cũng
như về dụ ngôn hai người lên Đền thờ
cầu nguyện trong bài Tin Mừng
hôm nay,
bạn thấy chúng có nét nào chung?
Có thể nói một nét chung của những dụ ngôn trên đây là sự bất ngờ. Không ngờ người Samari lại là người dừng lại để cứu nạn
nhân, chứ không phải vị tư tế hay thầy Lêvi. Không
ngờ đứa con thứ rốt
cuộc lại ở trong nhà cha, hưởng dùng bữa tiệc,
còn người con cả
vẫn đang đứng ngoài nhà chịu đói. Không ngờ cuối
cùng anh Ladarô được
ngồi trong lòng cụ tổ
Abraham, còn ông nhà giàu lại phải
trầm luân khốn khổ. Trong bài Tin Mừng hôm nay, cũng có chuyện rất bất ngờ: không ngờ anh thu thuế tội lỗi lại
được Thiên Chúa coi là người công chính, còn ông Pharisêu đạo đức thì không.
2. Đức Giêsu kể dụ ngôn này
(Lc 18,9-14) với mục đích gì? Ai là người
cần nghe dụ ngôn này?
Đức
Giêsu kể dụ ngôn này với mục đích được nói đến ở Lc 18,9. Đó là nhắc nhở những ai khinh khi người tội lỗi,
và tự hào cho mình
là công chính vì đã giữ đủ
và giữ kỹ mọi lề luật.
Hẳn Đức Giêsu có ý nhắm đến
những người Pharisêu (trong dụ ngôn ta thấy có nhân vật là Pharisêu). Tuy nhiên, dụ ngôn này không chỉ nhắm đến người Pharisêu ngày xưa,
mà còn nhắm đến các môn
đệ của Ngài, và
đến chúng ta ngày
nay nữa. Vì thực ra ai trong chúng ta cũng có chút tính xấu của người Pharisêu. Ngay sau dụ ngôn này, ta thấy các môn đệ vẫn
có thái độ coi thường
trẻ em (Lc 18,15-17).
3. Đọc Lc 18,10. Khuôn mặt hai người
trong dụ ngôn này có ngược nhau không? Có gì
chung?
Luca 18,10 giới thiệu hai nhân vật chính, có nét rất đối
nghịch. Một là ông Pharisêu, người được cả xã hội và tôn giáo nể trọng
về đạo đức, học thức, uy tín. Người kia là anh thu thuế, người bị xã hội khinh bỉ vì anh làm việc cho ngoại bang, và thường không ngay thẳng trong
chuyện tiền bạc. Khi đặt hai nhân vật này bên nhau, sự tương phản trở nên rõ hơn
nhiều. Nhưng hai người có một điểm chung, đó là lên
Đền thờ để cầu
nguyện. Cả hai đều muốn đứng để
gặp gỡ Thiên Chúa, tuy một người
chỉ dám đứng xa (Lc
18,11.13).
4. Đọc Lc 18,11-12. Có bao nhiêu từ
“con” trong lời nguyện của người
Pharisêu?
Luca 18,11-12 cho ta thấy cử chỉ và lời cầu nguyện của người Pharisêu. Trong lời nguyện của người này ta thấy có bốn chủ từ “con”. “Con tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác… Con ăn chay, con
dâng cho Chúa một phần mười
thu nhập của con”. Con ở đây có nghĩa là “tôi,” ở ngôi thứ nhất
5. Dựa theo lời nguyện trên
đây của người Pharisêu, bạn thấy ông ấy
có phải là người đạo đức
không? Đọc Tv 18,21-25; Tv 26,1-12.
Đối
với một số người Do Thái thời xưa, lời nguyện trên đây
của ông Pharisêu thật tuyệt vời. Nó phản ánh một đời sống
đạo đức đáng mơ ước. Lời nguyện của ông gồm hai phần. Phần tiêu cực gồm những việc xấu xa mà ông này
không làm như tham lam, bất chính, ngoại tình… (Lc 18,11). Phần tích cực gồm những việc ông này làm. Người Do Thái chỉ buộc phải ăn chay vào dịp lễ Xá Tội hàng
năm, còn ông Pharisêu trong dụ ngôn lại ăn chay một tuần hai lần,
vào thứ hai và thứ năm. Người Do Thái buộc phải nộp thuế thập phân (10%) về mọi huê lợi do ruộng đất cung ứng hay do đàn vật chiên bò sinh sản (Lv 27,30-32; Đnl 14,22-23). Còn ông Pharisêu này nộp thuế thập phân về mọi thứ ông có, kể cả những điều nhỏ mọn
(xem Mt 23,23). Rõ ràng, xét về bề
ngoài, ông là người đạo
đức. Khi đọc các Tv 18,21-25; Tv 26,1-12 ta cũng
thấy khuôn mặt của người sống ngay lành, tránh
xa tội lỗi, và không
giao du với kẻ xấu xa. Người
này sẽ được Chúa thưởng.
6. Theo bạn, lời nguyện của
người Pharisêu có gì đặc
biệt? Ông
ấy có xin Chúa điều gì không? Ông ấy
có thực sự tạ ơn Chúa không? Ông ấy
đánh giá bản thân mình thế
nào? Lời nguyện của ông chủ yếu là
gì?
Lời nguyện
phản ánh tâm hồn. Khi
nghe lời nguyện của ông Pharisêu ta thấy dường như ông
đang liệt kê những thành tích của mình về chuyện
ăn chay và nộp thuế
thập phân cho Đền thờ,
đặc biệt trong câu 12. Dù ông bắt đầu lời nguyện bằng việc gọi
tên Thiên Chúa (“Lạy Thiên Chúa”),
và bằng một lời tạ ơn
(“con tạ ơn Chúa”), nhưng lý do khiến ông tạ ơn là vì “con
không như bao kẻ khác” (câu
11). Ông quay vào mình thay vì hướng
về Chúa để tạ ơn.
Ông ngắm nghía chính
mình và thấy mình hơn
hẳn nhiều người tội
lỗi, nhất là thấy mình đạo đức hơn hẳn anh thu thuế
đang đứng cầu nguyện ở xa xa. Qua lời cầu
nguyện của ông, có thể nói ông
Pharisêu đã không xin Chúa bất cứ
điều gì, vì ông thấy mình có
đủ mọi sự. Ông tự hào về những gì mình có, về đời
sống đạo đức của mình… Lời nguyện của ông đầy tràn cái tôi tự hào, tự mãn, tự kiêu, với nhiều từ “con” (= “tôi”) làm chủ từ.
Ông tự coi mình là công
chính, và ông cũng tin chắc mình được Chúa coi là công chính.
7. Đọc Lc 18,13. Thái độ và
lời nguyện của người thu thuế có
gì đặc biệt? Đọc Tv 24,3-6. Chúng
có khác với thái độ và lời
nguyện của người Pharisêu không? Cách mô tả
của Luca về hai người có gì khác
nhau?
Luca 18,13 cho thấy cử chỉ và lời nguyện của anh thu thuế. Đây là một hình ảnh tương phản với hình ảnh của ông Pharisêu. Khác với Anh
đứng xa cung thánh và xấu hổ
cúi xuống, không dám ngước mắt lên như mọi người. Anh đấm ngực vì đau
buồn hối tiếc. Lời nguyện
của anh cũng bắt đầu bằng việc gọi
tên Chúa (“Lạy Thiên Chúa”).
Nhưng anh không có gì để tự
hào, để khoe với
Thiên Chúa như ông Pharisêu. Anh chỉ xin Ngài rủ lòng thương
vì anh biết mình là tội nhân. Khác với ông Pharisêu, anh thu thuế là người thực sự cần Chúa, cần được tha thứ xót thương.
Chính tội lỗi và bóng tối nơi anh lại trở nên khoảng trống để Chúa có thể bước vào đời anh.
8. Sau khi kể dụ ngôn, Đức
Giêsu kết luận ở Lc 18,14. Kết luận này
có làm người nghe ngạc nhiên không? Rốt
cuộc, Thiên Chúa đã nhậm lời người
nào trong hai người này?
Luca 18,14 là kết luận của Đức Giêsu sau dụ ngôn này. Câu nói này hẳn làm thính giả phải chưng hửng. Sau khi cầu nguyện và xuống núi thánh để trở về nhà mình, ông Pharisêu và anh thu thuế nhận được kết quả
khác nhau. Ai cũng nghĩ ông Pharisêu đạo đức là người được Chúa thương
và coi là công chính. Nào ngờ chính anh thu
thuế lại được Chúa coi là
công chính. Lý do Đức Giê su đưa
ra là: vì anh đã hạ mình xuống, nhìn nhận mình chẳng là gì và chờ đợi tất cả từ Chúa, nên
Chúa đã nâng anh lên. Còn những việc
tốt của ông Pharisêu lại trở
nên cái cớ khiến ông tự cao và không thực sự gặp được Chúa trong cầu nguyện.
GỢI Ý SUY NIỆM
Tại sao Thiên Chúa thích kẻ tội
lỗi khiêm nhường hơn người đạo
đức kiêu căng? Bạn học được
bài học nào từ bài Phúc âm này?
|