Chứng từ của
một tân tòng về quyền năng của Chúa Thánh Thần
Tôi, một Tân Tòng được làm con cái Chúa, sau 39 năm bị
trói buộc bởi quyền lực của Satan. Tôi muốn lần lượt viết lại tất cả những gì
đã xảy đến cho tôi trong một thời gian rất dài, một hành trình về nhà Cha một
cách lạ kỳ và đầy dẫy những chông gai hiểm trở.
Tạ ơn Chúa vì Ngài đã kiên nhẫn chờ đợi tôi, mặc dầu tôi
là kẻ hèn mọn; vô ơn và bất xứng với tình yêu của Ngài. Tôi không biết phải nói
lên ngôn ngữ nào của loài người để có thể diễn tả một Thiên Chúa quyền năng vô
biên nhưng lại hạ mình yêu tôi vô điều kiện, mặc dầu tôi chỉ là một người ngoại
đạo.
Chúa hiện hữu qua Đức Mẹ
Năm 1976, qua một tai nạn cướp xe, họ đập vào sau gáy tôi
bằng một thanh sắt dài, tôi được đem đến bệnh viện Chợ Rẫy, qua
Xray tôi bị nứt sọ và bị chấn thương rất trầm trọng. Tuy không chảy máu
nhưng đầu tôi sưng phồng như trái bưởi, chỉ có thể ngồi dựa lưng vào ghế 24/24
tiếng đồng hồ vì không thể nằm, không ăn, cũng như không ngủ được một chút nào.
Tôi la khóc suốt ngày đêm với cơn đau dữ dột từ não. Thời
gian đó tôi không được uống thuốc giảm đau vì tài chánh eo hẹp, thuốc lại rất
hiếm. Bác sĩ quyết định giải phẩu vào 8 giờ sáng ngày hôm sau.
9 giờ tối đêm đó, từ sâu thẳm tâm linh, tôi nghe một tiếng
chớp như sấm sét và một Tượng Đức Mẹ mầu trắng hiện ra cách tôi một mét; trên
tay bà cầm trái địa cầu nhỏ mầu trắng.
Từ bức tượng phát ra một tiếng nói rất rõ bằng tiếng Việt: "Ta là Mẹ Maria đến để cứu con, vết nứt
sẽ tự lành, không phải mổ."
Rồi bức tượng biến mất. Quả thật sáng hôm sau, vết nứt đã
tự lành tôi không phải mổ và cơn đau cũng biến mất. Tôi trở về với cuộc sống bình thường. Tạ ơn Chúa
và Mẹ Maria đã cứu chữa con một cách thật nhiệm mầu mặc dầu con không cầu khẩn
vì không nhận biết Ngài là Thiên Chúa của con.
Năm 1980 gia đình tôi nhận được giấy bảo lãnh của chị
tôi từ Canada. Tôi đạp xe xuống nhà thờ Đức Bà, Sài Gòn. Qùi dưới chân tượng
Chúa, tôi khẩn cầu cho chuyến bay được bình an, mọi việc được suông sẻ.
Đêm đó tôi nằm mơ: từ trong tâm tôi nghe một tiêng nói dặn dò:
"Chuyến bay vào tuần thứ nhất sẽ bị hoãn lại và con
sẽ đi vào chuyến bay tuần thứ hai."
Quả thật chuyến bay của tuần thứ nhất có danh sách gia
đình tôi bị hoãn lại và đúng 7 ngày sau chúng tôi được đi vào chuyến thứ hai y
như lời đã báo trước với tôi trong giấc mơ.
Chết Đi Sống Lại
Sáng 1/1/2002 tôi không dậy được. Lúc đó là 11 giờ sáng,
chồng tôi vào đánh thức thì thấy người tôi đã cứng ngắc. Anh kêu xe cứu thương
đến, họ cho biết tôi đã chết được 4 tiếng đồng hồ. Họ đưa tôi vào bệnh viện,
tôi bị hôn mê sâu nên họ đưa tôi vào phòng hồi sinh. Sau 24 tiếng đồng hồ ở phòng hồi sinh,
tôi vẫn không tỉnh dậy. Họ đưa tôi vào nhà xác, họ bảo sẽ để tôi ở đây trong
vòng 72 tiếng đồng hồ. Qua hai ngày tôi vẫn không thức dậy. Đến ngày thứ ba thì
cô y tá thấy tay tôi nhúc nhích. Cô báo cho bác sĩ, bác sĩ thấy tim tôi đập lại
và ông cho tôi về. Ông cho biết tôi sẽ bất động trong 6 đến 7 tuần. Trong khi tôi ở trong tình trạng hôn mê sâu,
tôi mơ thấy có một người đàn ông đi ngang, đầu đội mũ gai, tôi hỏi: "Ông là ai?". Ông trả lời:
"Ta là Giêsu!"
Rồi tôi thấy ông bị đưa lên đồi. Ông nói với tôi bằng tiếng
Việt rất rõ:
"Con lấy khăn trắng nhúng nước sông lau mặt đi,
con sẽ sống lại vào ngày thứ ba."
Ông nói chữ "đi" rất mạnh, như một mệnh lệnh.
Tôi chạy tới bờ sông, ở đó có một chiếc khăn trắng, tôi nhúng nước lau mặt Chúa
vì tôi thấy trên má Chúa có vết máu nhưng Chúa nói: "Con
lau mặt cho con và con đừng đi theo Ta, con đứng lại đi!" Và tôi tỉnh lại.
Mùa hè năm 2005 gia đình anh chị tôi từ California đến
thăm tôi, vừa bước vào cửa nhà chị dâu tôi đã khựng lại chỉ tay vào tấm hình mà
tôi treo trên tường, đối diện với cửa chính. Chị hỏi tôi về nguồn gốc của tấm
hình, và tôi có tấm hình này lúc nào?
Tôi kể rằng: "Có một tầu ngoại quốc trong lúc
đang cứu vớt những thuyền nhân bị nạn thì ông thấy một vật lạ từ xa phóng tới.
Ông vội vàng lấy máy ra chụp khi rửa ra thì nó hiện nguyên hình ảnh của
một con Rồng rất dài, trên 10 mét và mình nó rất lớn. Mặt nó rât dữ tợn
nhe răng như sẵn sàng nuốt chửng ai ở gần nó. Toàn thân nó bốc lửa, trên đầu
con rồng có một người Nữ mặc áo trắng, nhìn như thể Phật Bà Quan Âm,
một tay cầm lọ Cam Lồ, một tay kia cầm cành Dương Liễu, tay bà có nhiều vết bầm
tím."
Chị dâu tôi giải thích cho tôi biết là con rồng là hiện
thân của Satan, quỷ dữ, đồng
thời chị cũng cho tôi đọc một đọan Thánh Kinh để xác tín vế điều chị nói. Chị
nói khi chị vừa bước vào nhà thì chị cảm thấy như có một tà lực từ hướng con rồng
đẩy chị ra khỏi cửa, chị phải cầu nguyện mới có thể bước vào trong nhà. Chị
khuyên tôi nên bỏ tấm hình này đi và đừng thờ lạy nó nữa nếu không nó có thể
gây họa đến cho tôi và gia đình. Tôi cứ ừ hử cho qua chuyện vì trong lòng tôi vẫn
yêu thích tấm ảnh này.
Tôi kể cho chị dâu tôi nghe về phép lạ mà Me Maria đã cứu
tôi năm 1976 và tôi ngỏ ý muốn viết sách để vinh Danh Mẹ. Chị nói với tôi:
"Em nên vào đạo Công Giáo để vinh Danh Chúa và Mẹ
thì tốt hơn là viết sách. Hoặc em chỉ nên viết sách sau khi rửa tội thì mọi người
sẽ tin em."
Chị khuyên tôi nên vô đạo để được làm con cái Chúa. Những
ngày chị ở Canada chị luôn chia sẻ về niềm vui của chị khi được là công
chúa Nước Trời. Chị cũng chia sẻ những kinh nghiệm của chị khi phải sống trong
quyền lực tối tăm qua bệnh tật, yếu đuối và tội lỗi.
Chị nói với tôi rất nhiều về một Thiên Chúa Ngôi Ba, đó
là Chúa Thánh Thần. Chính Ngài đã Thánh hóa, chữa lành và giúp chị được biến đổi.
Sau khi rời Canada trở về nhà chị, chị luôn gọi tôi và nhắc
tôi phải phá hủy tấm hình đó càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ tiếp tục gặp
biết bao tai ương lẫn bệnh tật do nó đem lại.
Quả tình đã có một lần tôi nghe lời chị, bắc thang leo
lên để gỡ tấm hình nhưng tôi nghe một tiếng nói: "Đừng,
đừng làm như vậy!"
Và điều đó như có một sức mạnh khiến tôi không thể tháo tấm
hình xuống được.
Chúa lại cứu
tôi
Năm 2007, tôi bị tai biến mạch máu não, tôi không bị liệt
nhưng không còn nhớ gì. Tôi mơ thấy Thánh Anrê thành Montréal (Đền Thánh
Giuse). Thánh Anrê nói với tôi: "7
tuần sau con sẽ nhớ lại, con không cần phải mổ và con sẽ đi làm lại."
Đúng sau 7 tuần, tôi hồi phục lại trí nhớ và tôi đi làm lại.
Chúa cứu mạng
tôi một lần nữa qua cha Trương Bửu Diệp.
Tôi được biết đến cha Diệp qua một tờ báo, thấy người ta
đăng báo tạ ơn cha rất nhiều. Tôi có cắt tấm hình cha đem về nhà, một vài lần
tôi đã cầu nguyện xin ơn cho tôi, con và chồng, đều được cha nhận lời theo lời
thỉnh cầu của chúng tôi.
Tháng 1, 2014
Từ Walmart về nhà tôi chỉ độ 5 phút nhưng vì trời đang
bão băng tuyết bao phủ cả thước, mặt đường bị đóng băng, gió rất mạnh và tôi bị
té trong lúc băng qua ngã tư, xương sườn đập mạnh xuống lớp đá cứng, vì té ngay
trên đường xe chạy, quá đau tôi đã không thể tự đứng lên được. Trời tối đen,
tôi lần mò tìm cell phone trong túi áo manteau gọi 911, nhưng không kịp vì một
chiếc xe từ xa phóng tới. Tôi thét lên: "Cha Diệp!" Và
tức khắc có 2 bàn tay của ai đó nhấc bổng tôi lên và đem tôi khỏi con đường,
chiếc xe chạy qua mắt tôi rồi lui lại hỏi tôi có sao không. Tôi đứng chết trân
vì sự kiện xảy ra thật quá bất ngờ và khiếp đảm.
Bà nói, “Tôi
nhìn thấy một người đàn ông mặc áo chùng đen, mang thánh giá, có râu mép nhấc
cô ra khỏi con đường, nếu không tôi đã không thể thắng kịp và đã cán ngang
cô.”
Bà nói ông ấy đang đứng đàng sau cô đó, tôi quay lại và
không thấy gì, nhưng tôi biết người đó chính là cha Trương Bửu Diệp. Cơn đau
xương sườn của tôi cũng biến mất.
Qua tai nạn này tôi tình nguyện làm thỉnh nguyện viên đi
xin chữ ký khắp mọi nơi cũng như đến nhà thờ VN vào mỗi thánh lễ Chúa nhật,
đi đến đâu tôi cũng chia sẻ chứng từ cha Diệp dành cho tôi. Niềm khao khát của
tôi là cha Trương Bửu Diệp sớm được phong thánh và tôi quyết tâm dùng tòan thời
gian rảnh rỗi để thu thập chữ ký của cả người lương cũng như người công giáo.
Tháng 1 năm 2014, tôi nằm mơ thấy cha Trương Bửu Diệp bấm
chuông, cha dắt tôi đi chùa. Cha mang thánh giá. Đến trước chùa, cha nói:
"Con vào đi, cha mang thánh giá cha không vào được."
Cha đứng ngoài chờ tôi. Tôi thấy cha đứng ngoài trời nắng
và đổ mồ hôi hột. Tôi rất xúc động, từ giấc mơ đó tôi biết tôi phải đi
theo Chúa.
Tháng 4 năm 2014, tôi kể các chuyện này cho chị dâu tôi
nghe, chị nói với tôi: "Người
trong giấc mơ năm 2002 của em là Chúa Giêsu đó và Ngài nói lấy chiếc khăn trắng
nhúng nước lau mặt là dấu chỉ Ngài muốn em rửa tội đó."
Tôi hân hoan vui mừng vô cùng, tôi hiểu ra là Chúa thương
yêu và gìn giữ mạng tôi tuy tôi là người ngọai đạo... Đến thánh đường tôi chảy
nước mắt khi nhìn hình ảnh Ngài uy nghi sáng tỏa khắp nhà thờ.
Tôi yêu Chúa đến nỗi không đến được nhà thờ là tôi bồn chồn,
tiếc nuối và khóc rưng rức, nên dù có bận rộn cách mấy tôi cũng cố gắng đi dự lễ.
Nhưng trong thâm tâm tôi như có một cản trở vô hình nào đó khiến tôi không sẵn
sàng nghĩ đến chuyện Rửa Tội. Mà thật tình tôi không hiểu vì sao ?
Lúc đó tôi nghĩ rất hạn hẹp, dù rửa tội hay không rửa tội,
miễn tôi yêu Chúa, tin Chúa và ca tụng Chúa là đủ, đủ để Ngài vui lòng khi thấy
tôi không quên ơn Ngài. Đủ thứ chuyện làm tôi không hề muốn phải nặng lòng khi
nghĩ đến 2 chữ vô đạo, tôi lo lắng viện đủ mọi lý do: sợ mình không hiểu về bài
vở và sẽ bị rớt giáo lý; không đủ điểm để vào Công Giáo. Liệu chồng tôi có chấp
nhân hoặc sẽ cùng vào đạo với tôi hay không?
Tôi vẫn tiếp tục đi chùa hằng tuần cùng lúc tôi cũng đi
nhà thờ. Tôi không có sự chọn lựa chính xác, nói trắng ra tôi rất tránh né 2 chữ
Rửa Tội; mặc dầu tâm tư tôi lúc đó hòan tòan dâng trọn cho Chúa, tôi nhận ra sự bình an mỗi khi tôi ngắm
nhìn và nghĩ đến Ngài, lúc đó tôi nhận ra 2 chữ đáng sùng bái nhất là: Giêsu
KiTô.
Khi đi nhà thờ tôi có nói với linh mục Đinh Thanh
Sơn là tôi được rất nhiều ơn lành của Chúa và đó là lý do cha thấy tôi đi nhà
thờ mỗi tuần. Cha nói: "Vậy còn chần
chờ gì nữa? Bao giờ chị sẵn sàng thì cho tôi biết để tôi thông báo khi có khóa
học giáo lý."
Tôi lại kiếm chuyện từ khước: "Thưa cha con rất bận..."
Tôi không bao giờ nghĩ đến việc đi học giáo lý, cứ hẹn tới
hẹn lui, không sốt sắng lắm mặc dầu trong thâm tâm tôi biết là tôi đang hướng về
Chúa và tôi rất yêu Ngài. Trong thời gian này tôi lại bị chứng trầm cảm, tôi sợ
nghe tíếng người, sợ gặp người, ngòai trừ Chúa Nhật tôi đến nhà thờ dự lễ, hoặc
phải đi làm còn tất cả thời gian còn lại tôi ngồi ở một xó tường, hoặc trùm
mền kín mít từ đầu đến chân, suốt ngày nghỉ, đầu óc hoang mang, trống rỗng,
không suy nghĩ, chán đời, nỗi buồn vô hình cứ đè nặng trong não tôi mà không biết
lý do gì để buồn. Tôi có ý nghĩ tự tử cho thóat đi cảnh buồn chán này.
Từ từ tôi sống khép kín, không hăng say họat động, làm việc,
suy nghĩ hay đọc sách như trước. Cả ngày tôi chỉ uống một ly cafe độc nhất,
đến tối tôi lết vô bếp nấu cơm cho mọi người, phần tôi chỉ ăn sơ sơ rồi lại đi
tìm chỗ nằm tiếp. Thật sự tôi sợ cả việc hằng ngày trong đời sống, như chuyện
chải đầu, nấu cơm... chuyện mà bình thường phải làm trong đời sống hằng ngày,
nhất là phải ra đường vì tôi rất sợ gặp đám đông.
Tôi tự biết mình đang bị bệnh trầm cảm, lười nói, biếng
ăn, đêm ngủ không thẳng giấc, tôi cứ bị giật mình vào lúc nửa đêm và thức
tới sáng. Tôi gầy và xanh sao, xuống cân cả chục ký chỉ trong vòng 2 tháng. Tôi
bắt đầu sợ luôn ánh sáng mặt trời, tôi đóng kín tất cả màn trong nhà lại và một
mình ngồi trong xó trong những ngày nghỉ. Tinh thần và thể xác tôi xuống dốc một
cách thê thảm. Ý nghĩ tự tử cứ lởn vởn trong đầu óc tôi. Nhưng
chỉ có một điều lạ lùng duy nhất là tôi cứ mong đến Chúa Nhật để tôi đi nhà thờ,
vì bão tuyết nên tôi không thể lái xe nên phải ngồi xe bus cả tiếng mới đến
nơi. Bước vô nhà thờ, tôi cảm nhận được sư bình an khôn tả và đó là lý do tôi
khao khát được đến nhà thờ.
Chúa Giải thóat tôi trong Quyền Năng của Chúa Thánh Thần
Một buổi tối, tháng Năm 2014, cầm tấm ảnh cha Diệp tôi thủ
thỉ với Ngài: "Xin Cha cầu cùng
Chúa cho con thóat khỏi cơn bệnh suy xụp tâm linh và thể xác này đi, cho con được
trở lại trạng thái bình thường như trước."
Lúc này tôi chỉ còn biết cậy trông vào phép lạ của Chúa.
Và tôi bật khóc khi cảm thấy người mình nóng ran lên, ấm áp lạ thường như có một
ngọn lửa nhỏ, rất nhẹ nhàng, từ từ hâm nóng tòan thân tôi, mặc dù thời tiết vẫn
còn rất lạnh. Tôi lóe lên một tia hy vọng là Chúa đã nhậm lời. Cùng
thời điểm này chị dâu tôi cũng gọi cho tôi, chị ngỏ ý muốn được Rửa tội trong
Thánh Thần để tôi được biến đổi và đươc chữa lành. Chị hỏi tôi có chấp nhận
dâng mình cho Chúa Giêsu và từ bỏ tất cả những gì không thuộc vế Chúa không? tôi
bằng lòng và tuyên hứa tôi đầu phục Chúa và từ bỏ Satan và những gì liên hệ đến
chúng.
Chị nói với tôi: "Em
đọc và hát theo chị mấy câu này nha, chị cầu nguyện và xin Chúa rửa em trong
Thánh Thần."
Lúc đó tôi không hiểu câu chị nói là gì? Tại sao phải Rửa
trong Thánh Thần? tôi cũng không thắc mắc, chị đọc câu nào tôi lập lại câu đó.
Chị hát: Send your Spirit....Alleluia ...
Lạy Cha, con nguyện xin mọi người nhận biết Cha. Amen.
Chị hát bao nhiêu lần tôi hát theo bấy nhiêu, chị đọc câu
nào tôi lập lại câu ấy.
Tôi nói với chị: "Em
thấy có bóng người mặc áo trắng đặt tay trên vai em, ai vậy chị?"
Chị trả lời:
"Chính Chúa, Ngài đến để ban Thánh Thần cho em qua lời khấn xin của
chị em mình."
Thật là mầu nhiệm và tôi cảm thấy bình an khôn tả. Hai tiếng
sau, chồng tôi đi làm về tôi có kể cho anh nghe tất cả mọi việc. Anh chợt nói nếu
đã quyết chọn Thiên Chúa thì nên chấm dứt tất cả những liên hệ bên chùa và đừng
đi chùa nữa, chọn một bên thôi. Giọng anh chắc nịch như một mệnh lệnh. Tôi giật mình sững sờ nhìn anh, vô cùng sung
sướng vì không ngờ câu nói đó lại phát xuất từ anh, một người vô thần, chẳng
tin vào tôn giáo nào. Cũng từ giây phút đó, ngay chiều hôm
chị Rửa tôi trong Thánh Thần, tinh thần tôi bỗng hết trầm uất, trạng thái vui
tươi và bình an khôn tả, tôi thích ra đường ngắm nhìn bầu trời trong xanh và tưởng
tượng Chúa trên cao đang vui tươi nhìn tôi và tôi thật hạnh phúc.
Tôi trở về sống với sinh họat bình thường, Chúa ban cho
tôi một công việc mới vì tôi bị mất việc bởi bệnh trấm cảm. Tôi can đảm gỡ bỏ tất cả những ảnh tượng
không thuộc về Chúa, nhất là tấm hình có con rồng rực lửa. Lúc này tôi mới nhớ
lời chị dâu tôi nói khi chị mới bước vào nhà tôi: "Nó là hình ảnh của quỷ dữ, Satan nếu
em thờ lạy nó em sẽ phải khốn khổ vì nó."
Quả tình kể từ ngày tôi "thỉnh" nó về biết bao
nhiêu đại họa đã xảy ra cho tôi, tôi đã mang trong mình đủ lọai bệnh tật, bao
nhiêu tai biến mà tôi đã kể trên. Tệ nhất là ước muốn tự tử. Tôi ném tất cả những
vật này thật xa, cách nhà tôi khoảng 2 cây số.
Theo lời chị dâu tôi dặn là xin nước phép trong nhà thờ
và với niềm tin mạnh mẽ tôi có thể nhân Danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh
thần thanh tẩy căn nhà của tôi, xua trừ mọi sự không thuộc về Chúa ra khỏi nhà
tôi. Tôi bắt đầu trưng Thánh Giá, tượng Đức Mẹ và hình cha Trương Bửu Diệp.
Chồng tôi bỗng dưng cho tôi biết là anh sẽ cùng tôi vào đạo.
Điều này làm tôi muốn khóc, vì sau khi được Rửa trong Thánh Thần, ngày đêm tôi
mong được ghi danh học giáo lý càng sớm, càng tốt.
Tôi luôn nghĩ anh sẽ là một trở ngại cho tôi, ngay cả đi
học giáo lý vào ngày Chúa Nhật anh cũng không thể vì là ngày đi làm của anh, và
chính tôi cũng không đủ can đảm để đề nghị anh vô đạo vì tôi hiểu tính chồng
tôi rất cứng cỏi, việc trước nhất là anh phải xin nghỉ việc ngày Chúa Nhật,
nhưng làm sao có thể nghỉ được vì ngày cuối tuần là ngày họp của cả sở và đó là
việc anh làm suốt 20 năm. Chồng
tôi nói anh đã khấn xin với cha Diệp 2 điều, một là anh xin được chữa lành gót
chân bị tật không chữa được. Điều thứ hai là xin cho bà boss cho anh được nghỉ
ngày Chúa Nhật để đi học giáo lý. Điều thứ nhất cha Diệp đã nhận lời phục hồi
gót chân anh, thế nên anh tin là phép lạ thứ 2 sẽ xảy ra.
Khi chồng tôi gặp bà boss và xin được nghỉ, bà có hỏi lý
do thì anh trả lời: "Tôi muốn vào
đạo Công giáo nhưng lớp dạy giáo lý không có ngày nào khác ngòai ngày Chúa Nhật."
Nghe vậy bà hưởng ứng rất mau mắn: "Tôi sẽ giúp anh và từ đây cả hãng sẽ họp
vào ngày Thứ Bẩy và anh sẽ được nghỉ vào ngày Chúa Nhật."
Lễ Phục Sinh 2015 vợ chồng tôi đã chính thức được rửa tội
để làm con cái Chúa, lúc cha đổ nước trên đầu tôi một sự mầu nhiệm ập xuống
toàn thân tôi; tôi hạnh phúc khôn tả khi nhớ lại Lời Nói khi xưa:
"Con hãy lấy tấm khăn trắng xuống sông rửa mặt 3
ngày sau sẽ sống lại."
Lời chị dâu tôi nói với tôi: "Chính Chúa Thánh Thần đã
làm tất cả cho em vì em đã dâng mình em cho Chúa Giêsu và Ngài đã ban Thánh Thần
cho em để Ngài biến đổi mọi sự tốt lành cho em. Chỉ sau khi em được rửa trong
Chúa Thánh Thần em đã trở thành một con người mới, cũng có nghĩa là em đã được
Tái Sanh trong Thần Khí. Kể từ nay em sẽ xin vâng để Ngài có thể dùng em là
công cụ của Ngài."
Chị cũng nói với tôi chính chị cũng được Rửa trong Thánh
Thần trong dịp chị đi dự khóa Canh Tân Đặc Sủng sau khóa tĩnh tâm chị đã được
chữa lành căn bệnh nan y mà khoa học đã bó tay và đồng thời dứt đi được căn bệnh
trầm cảm giống như tôi.
Hôm nay tôi viết ra những lời này để làm chứng nhân cho
quyền năng của Chúa Thánh Thần và tôi thật sự muốn vinh Danh Ngài. Đồng thời
tôi cũng nói lên quyền lực của Satan, qủi dữ.
Ước gì mọi người nhất là những người ngọai giống như tôi
nhận biết được Thiên Chúa là Vua các vua, Chúa các Chúa, Ngài đang chờ đợi tất
cả mọi người để ban ơn cứu độ cho họ, không phân biệt một tôn giáo nào. Hơn hết
Ngài là Cha. Cha của tất cả mọi người, sẵn sàng tha thứ mọi lỗi phạm và ban ơn
làm công chúa và hòang tử Nước
Trời cho những ai đón nhận
Ngài.
Lạy Cha, con nguyện xin mọi người nhận biết Cha. Amen.
Anna Maria
Phanxicô Nguyễn Dung
|