LAZARÔ SỐNG LẠI
1. Từ Bêtania của sự sống đến Bêtania
của sự chết.
Cũng như cuộc
gặp gỡ giữa Đức Giêsu với người
phụ nữ xứ Samaria, bên bờ giếng Giacob, như
bước chân của người mù bẩm sinh tiến
về ánh sáng, Phúc âm về sự Lazarô là một trong
những bản văn quan thuộc truyền thống Gioan
mà Giáo Hội, ngay từ hai thế kỷ đầu tiên,
đã dùng vào việc khai tâm cho tân tòng.
Đi liến với
trình thuật về quyết định của Hội
đường - dẫn đến việc kết án
Đức Giêsu - trình thuật về sự phục sinh Lazarô
là một văn bản bản lề trong Phúc âm Gioan. Trình
thuật này hoàn tất phần một, với dấu
chỉ thứ 7 (số
7 là số hoàn hảo) và cũng là dấu
chỉ cuối cùng của Đức Giêsu.
Trình thuật này cũng
khởi đầu phần hai vì sắp đề cập
đến cái chết của Đức Giêsu khi nói với
giới lãnh đạo Do Thái rằng đã đến lúc
kết thúc với Người.
Trình thuật này dẫn
ta từ một Bêtania này đến một Bêtania khác. Bắt
đầu ở Bêtania bên kia sông Giođan, "nơi Gioan
làm phép rửa" (1,28). Đức Giêsu đã tĩnh tâm
ở đó sau một cuộc tranh luận vào dịp
lễ Cung hiến Đền thờ và người Do Thái
đã muốn ném đá Người (1,39 và 11,8). Trình
thuật kết thúc ở Bêtania gần Giêrusalem nơi Matta
và Maria đã phát ra thông tin báo động: "Thưa
Thầy, người Thầy yêu mến đang bệnh
nặng".
A. Marchadour nhận xét:
Như thế có hai Bêtania cách nhau bởi con sông Giođan, xa
nhau bằng một khoảng cách không chỉ đơn
thuần là địa lý: Bêtania của yên tĩnh, của
sự sống, của đức tin và Bêtania của lo âu,
của cái chết. Sự chậm trễ của
Đức Giêsu sẽ là nguyên nhân cho truyện kể - cho
Người có cơ hội giải thích trước
rằng cơn bệnh của Lazarô không nguy đến tính
mạng, nhưng chỉ để làm vinh danh Thiên Chúa và Con
Người. nếu Đức Giêsu nói về cái chết
của bạn Người là một “giấc ngủ” chính
là để ta hiểu rằng ông có thể thức dậy
nếu ông nghe tiếng Người.
Trình thuật này là
truyện kể về sự trở lại đời
sống hơn là về sự phục sinh theo đúng
nghĩa. X. Leon Dufour viết: "Thực vậy, từ
ngữ "phục sinh" thường được
dùng trong phép lạ này là không chính xác, vì, theo dữ kiện
Kinh Thánh, từ ngữ ấy được dành riêng để
chỉ sự vượt qua từ cái chết đến
sự sống vĩnh viễn; nó không được dùng
để chỉ cuộc trở lại với đời
sống ở trần gian này: Để nói về sự
phục hồi sự sống gian trần, ta có thể dùng
từ ngữ hồi sinh, nhưng từ ngữ này có tính
chất y học được dùng. Vậy ta nên dùng
kiểu nói "trở lại đời sống”
để chỉ sự kiện này".
2. Một hành trình của nhận thức.
Một lần nữa
Gioan lại đưa ta vào một hành trình nhận
thức.
Một lần nữa,
ta có thể quan sát những chuyển dịch có ý nghĩa
biểu tượng rất cao của các nhân vật trong
trình thuật. X. Leon Dufour ghi nhận: "Mọi
người đều rời nơi mình ở. Mọi
người đều ra đi. Đức Giêsu và các môn
đệ từ bên kia sông Giođan; những người
Do thái từ Giêrusalem, Matta từ ngôi làng, Maria với
những người Do Thái từ nhà nàng trong làng; Lazarô
từ nấm mộ. Nếu Đức Giêsu ngừng chân,
khi đến Bêtania và không vào nhà hiếu, chính là để
lại lên đường cùng với cả nhóm, tiến
tới nơi Người phá tan sự chết, trong khi
chuyển động của các nhân vật khác, kể
cả Lazarô, đều hướng tới gặp gỡ
Ngài".
Một lần nữa,
ta có thể nhận ra những bí quyết luôn làm cho
truyện kể thêm sinh động: Sự khinh
thường của các môn đệ về giấc ngủ
cái chết của Lazarô. Sự khinh thường của
Matta vế vấn đề thời điểm phục
sinh: ngày sau hết, ngay bây giờ. Phải đi xa hơn
nữa để vượt qua mức độ
đầu tiên của ý nghĩa:
Về ánh sáng: ta sẽ
được mời, cùng với các chứng từ?
vượt qua "ánh sáng của trần gian này đến
với Đấng là Anh sáng soi trần gian" (câu 9-10).
Về ơn cứu
độ: ta sẽ được mời, cùng với các
chứng từ vượt qua thứ chữa khỏi
bệnh một cách quá giản đơn, cả cuộc
hồi phục sự sống về phương diện
sinh lý, đến sự tiếp nhận ơn cứu
dộ của Thiên Chúa trong Đức Giêsu Kitô.
3. Lên đến tuyệt đỉnh trong lời tuyên
xưng đức tin của Matta.
Tới Bêtania trong xứ
Giuđêa này, Đức Giêsu phải đối diện ngay
với nỗi đau khổ của hai chị em của
Lazarô. Trước hết dó là cuộc gặp gỡ
với Matta. Bà bỏ nhà ra đón Đức Giêsu. "Khi
Matta hay tin Đức Giêsu đến, bà chạy ra gặp
Ngài, trong khi Maria ở lại nhà" A. Marchadour cảm
nhận: Matta rời bỏ nhóm đám tang gồm Maria và các
người Do Thái để đi gặp Đức Giêsu. Sự
ra đi này đặt Matta vào một mối tương
quan tin tưởng đặc biệt, trước mặt
Đức Giêsu. "Nếu Thầy có ở đây, em con
đã không chết" bà nói với Đức Giêsu như
thế, vì biết Người có một sức mạnh
rất hiệu lực để chống lại cái
chết và sự hiện diện của Người có
thể cứu Lazarô thoát chết. Bà cũng nhận biết
Người có uy tín với Thiên Chúa nên lời cầu
của Người sẽ tác dụng? "Nhưng con
biết rằng, ngay cả bây giờ, Chúa sẽ ban cho
Thầy bất cứ điều gì Thầy xin".
“Em con sẽ sống
lại" Đức Giêsu trả lời, bầng cách
nhắc lại cho bà niềm tin của người Do Thái
vào sự sống lại ngày sau hết. Matta không ngần
ngại phụ hoạ vào niềm tin Irael ấy: "Con
biết ngày tận thế em con sẽ sống lại”.
Ở đây Đức
Giêsu lại vượt qua một ngưỡng cửa
mới. Ngưỡng cửa ấy là thuộc tính của
Thiên Chúa: làm cho sống và làm cho chết. Đức Giêsu
tự nhận. Ngài long trọng tuyên bố: "Ta là Sự
Sống lại và là sự sống". Không cần
phải đợi đến ngày tận thế. Cuộc
sống mới là một thực tại hiện diện
nơi Người ngay lúc này. Sự sống ấy
được ban tặng cho ai tin vào lời Người. "Ai
tin Ta, dù có chết, cũng sẽ sống. Và bất cứ
ai sống mà tin Ta, sẽ không chết đời
đời. "Con có tin không. Matta trả lời: Vâng
thưa Thầy, con tin Thầy là Đấng Messia, là Con
Thiên Chúa đến trong trần gian”. A. Marchadour bình luận
"Ở đây Matta là khuôn mặt của kẻ tin
nhận biết nơi Đức Giêsu sự xâm nhập
của Thiên Chúa của người sống đến
giữa con người. Ở đây Đức Giêsu còn
hơn Êlia hoặc Êlisêô: Ngài được nhận
biết là Đấng làm cho sống, theo hình ảnh của
Thiên Chúa. Như thế, nhờ đức tin Matta đã
hiểu rằng Đức Giêsu chính là Thiên Chúa đến
giữa nhân sinh. Thực là hợp lý khi bà tuyên xưng
Đức Giêsu trong căn tính của Người là Messia
của Thiên Chúa (điểm tới của Do Thái giáo) và là
Con Thiên Chúa. vì thế, bà qui tụ Do Thái giáo (Đức
Messia) và Kitô giáo (Con Thiên Chúa).
Rồi, đó là cuộc
gặp gỡ với Maria, vẫn còn trong tang chế cả
về thái độ lẫn lời lẽ: "Cô là một
trong nhóm người Do Thái chịu tang chế". Ngay
từ đầu trình thuật, cô vẫn chìm đắm
trong tang chế với cái chết, cô tượng trưng
cho con người bị sự chia lìa của cái chết
đánh gục: Sự buồn bực thái quá đã cả
ngăn cô ra đón tiếp Đức Giêsu, mạc khải
của Thiên Chúa.
4. Và dấu chỉ hồi sinh của Lazarô.
Xúc động sâu xa khi
thấy Maria và những người Do Thái theo cô cũng
khóc, Đức Giêsu lại xúc động khi đứng
trước mộ của Lazarô bạn Người.
- Dù đã tuyên xưng
đức tin mạnh mẽ, Matta vẫn nghi ngại khi
phải mở cửa mồ, bà thưa với Đức
Giêsu: "Nhưng thưa Thầy, chôn đã 4 ngày rồi. X.
leon Dufour lưu ý: khoảng thời gian 4 ngày chẳng
phải là một lựa chọn ngẫu nhiên, nó liên hệ
đến niềm tin dân giả cho rằng kể từ
ngày thứ bốn linh hồn bay lởn vởn quanh xác
chết nhưng không thể nhập vào được
nữa. Lazarô phải thực sự chết và xác đã
bắt đầu có mùi như thế mới biểu
lộ được chiến thắng của Đức
Kitô. Matta tức khắc ca ngợi vinh quang Thiên Chúa.
Đức Giêsu bảo bà: "Thầy đã không nói với
con rằng nếu con tin con sẽ thấy vinh quang Thiên Chúa
sao?”.
Theo lệnh
Người, tảng đá che cửa mộ
được mở ra, và lời cầu khẩn của
Người quá vững chắc đến độ
biến thành lời tạ ơn: Lạy Cha, Con ngợi khen
Cha vì Cha đã nhận lời con. Theo lệnh truyền oai
quyền của Người: Lazarô, hãy đi ra! Người
chết ra khỏi mộ. Thần chết nắm giữ
ông trong vòng tay tượng trưng bằng các giải
băng, nay không còn chút quyền hành nào trước mặt
Đức Giêsu, Người kết luận: Hãy cởi dây
và để cho ông đi.
Đức Giêsu
đến từ xứ sở sự sống đã ở
lại trong nhân tính bi đát nhất của Người,
Đấng phá vỡ ranh giới chia Thiên Chúa - con người,
sự sống - sự chết. Cái chết của Lazarô mà
Maria và các người Do Thái coi như kết thúc ở
đây trở thành một thoáng qua; các Kitô hữu
đầu tiên, những người tuyên xưng chờ
đợi lâu dài của Israel đã hoàn tất nơi Đức
Giêsu Đấng được Cha Người phong làm
Đức Chúa, đã cảm nghiệm rằng cái chết
vẫn còn ảnh hưởng tới các bạn hữu
của Đức Giêsu; khi cái chết đe doạ,
Đức Giêsu và Người đến quá trễ không
ngăn được thân xác huỷ hoại, tang chế và
nỗi buồn. Trước những lời chất
vấn này, trình thuật đề nghị một lời
giải đáp bằng mượn lối văn kể
chuyện để chuyển đạt một giáo
huấn khá gần với giáo huấn của Phaolô trong
thư thứ nhất giở dân thành Thesalonica.
Truyện kể chấm
dứt, để lại độc giả - và cả chúng
ta hôm nay - đối diện với Lazarô, đang sống,
nhưng câm nín không nói gì về những gì ông đã cảm
nghiệm, sự im lặng của ông buộc mỗi
người chúng ta phải tự xác định mối
quan hệ của mình với Đức Giêsu, trọng tâm
của câu chuyện đi đến cái chết và sự
phục sinh của Người. Còn về những
người Do Thái, trong khi có nhiều người trong
bọn họ tin vào Người, có vài kẻ đến tìm
những người biệt phái và kể cho họ nghe
những điều Người đã làm. Tiến trình
tiếp diễn, sẽ dẫn đưa Đức Giêsu
tới đồi Canvê nơi Người dâng hiến
mạng sống để ban sự sống thật cho
tất chúng ta là những Lazarô.
|